Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

Lãng đãng một KHÚC GIAO MÙA

 Tác giả bài viết : Tây Nguyên Xanh
  
    Đời chỉ dẹp khi còn có cái để yêu thương? Phải chăng là như thế. Thử hỏi thế gian tình ái là chi mà con người ta mãi đau đáu khắc khoải vì nhau và tạo nên những cung trầm cung bổng trong thơ trong nỗi nhớ của những kẻ mượn bút nghiên nói lên lời tâm sự. Và chiến sĩ Nguyễn Ngọc Thanh là một con người như thế. Anh là được đào tạo chuyên ngành cảnh sát điều tra. Cái chuyên ngành suốt ngày đấu trí với tội phạm, ôm súng đi xông pha đến từng góc phố bảo vệ an ninh trên từng con phố.

    Tạm quên công việc, tạm cho phép thân mình được nghỉ ngơi sau một ngày làm việc cam go và quyết liệt. Anh lại mãnh liệt trên từng con chữ viết lên lời yêu thương. Anh bắt đầu ngọt ngào, dai dẳng, đam mê và đắm đuối với thơ và đời…
    Một chút gió hè cũng làm thi sĩ phải “BÂNG QUƠ”. Ối trời ơi, sao mà mong manh thế. Thế mới biết đẳng sau một khối đá tảng là một con tim hết sức yếu mềm.


      “ Bâng quơ một chút gió hè
     Chẳng làm xào xạc bờ tre xanh rờn…”
                            (Bài BÂNG QUƠ)
Gió thổi bâng quơ để lòng anh tự hỏi:
       “…Anh yêu em chẳng biết vì sao
           Chẳng biết bắt đầu từ đâu nữa.
           Phải chăng có trong nhau một nửa
           Bây giờ tìm được ghép thành đôi…”
                             (Bài CHẲNG BIẾT)
Phải chăng anh yêu em vì sự khát khao cháy bỏng trong ĐÔI MẮT EM
       “…Đôi mắt em rực cháy vấn vương
            Có phải anh là người nhóm lửa
            Âm ĩ cháy trong lòng hai đứa
            Tháng ngày gieo khao khát trong nhau…”
                                (Bài ĐÔI MẮT EM)
     Ai bảo lính không lãng mạn. Lính tráng lãng mạn đến độ siêu hạng đó người ơi. Ngày phụ nữ Việt Nam 20/10 chàng lính định tặng cho nàng người yêu:
        “…Xin em nhận giúp món quà
             Tặng em trái đất… căn nhà có anh…”
                                (Bài CÓ ANH)
    Yêu nhiều nên cũng sợ đau nhiều. Sợ nhục nhàu xác xơ vô vọng…
        “…Xin ai đừng hứa hão huyền
             Xin đừng bỡn cợt ưu phiền lòng nhau…
             Cành hoa dại cũng biết đau.
             Nâng lên đặt xuống nhục nhàu xác xơ…”
                                  (Bài XÁC XƠ)
     Một cái nhìn, một cái liếc hay thậm chí một ánh mắt vui vơ cũng làm nao núng trong con tim của ai đó…
            “…Lạ quá một cái nhìn chợt tới
                 Như chuyện xưa cổ tích tràn về
                 Nắm tay nhau khao khát đam mê
                 Lời tạm biệt chẳng ai muốn nói…”
                                    (Bài Hoa Bìm Bịp)
       Khi yêu, ai cũng ví anh là…rồi em cũng là…Cái gì đẹp cho anh và cho em đều được ví với nhau cả:
            “Em là người giữ lửa
             Đốt cháy cuộc đời anh
             Em là dòng sông xanh
             Cho anh bơi thỏa thích…”
                           (Bài CÓ THẬT)
   Ra đường anh sợ mất dáng em tôi…
          “…Em đừng lang thang như ngọn gió
               Đưa mây rong chơi lạc lối về
               Em đừng “Mốt”, “Chảnh” thỏa đam mê
               Đem “nõn nà” phơi sương mây gió
  
             Em hãy như bông hồng nhung đỏ
               Đủ đam mêm không lãng phí xa hoa
               Em đừng trao tặng như món quà
               Để phai nhạt cành vàng lá ngọc…”
                                         (Bài ĐỪNG EM)
    Xã hội đang trên đà phát triển, quan điểm về cái đẹp cũng khác xưa nhiều. Nhưng cũng có những người lầm tưởng cái đẹp mà thái quá lên….
              “Em ơi váy ngắn xin đừng
               Hở hang hoang phí một vùng khát khao
               Áo dài người Việt thanh tao
               Xin em cứ diện…eo nào cũng thon.”
                        (Bài VÁY NGẮN)
    Yêu là nhớ, sầu là vương. Mà thương thì ắc có giận hờn. Mà “người” ra đi thì kẻ “tôi” hụt hẩng đến vô cùng….
             “Em đi bỏ lại mình tôi
              Phồn hoa phố thị…đơn côi tủi hờn
              Em đi nghiêng nắng hoàng hôn
              Đêm dài đong nhớ… giận hờn con tim…”
                         (Bài EM ĐI…)
    Thà rằng ta chẳng biết nhau, chẳng trao ánh mắt nụ cười cùng nhau. Thà rằng không đứng đằng xa…mắt không liếc lại thì không yêu nàng…
             “Thà rằng gửi gió cho mây
      Gửi thương cho nắng, gửi ngày cho đêm
             Thà rằng anh chẳng gặp em
      Để ngày đỡ nhớ, để đêm bớt sầu

            Thà rằng sông chẳng bắc cầu
      Không sang bên ấy…mưa ngâu mặc giời
            Thà rằng đừng tiếc mắt cười
      Để thuyền du lãng ngược xuôi ngọn nguồn
    
        Thà rằng lệ cạn đừng tuôn
      Đừng yêu rồi lỡ…để buồn cho nhau
            Thà rằng tim chẳng biết đau
      Đợi em chẳng thấy vò nhàu đêm trăng
      
      Thà rằng đừng ngắm sao băng
      Lời yêu chưa nói – em sang ngang rồi
             Thà rằng vác đá nung vôi
      Để trầu cau quyện…đôi môi thắm nồng…
  
          Thà rằng chẳng hứa cho xong
      Để anh bến lỡ…bên sông kia bồi…
            Thà rằng…”
                               (Bài THÀ RẰNG)

     Yêu “gái” thì yêu nhiều đến thế. Ngọc Thanh cũng yêu Mẹ nhiều biết bao nhiêu. Yêu mẹ anh và yêu luôn cả những “U” của các chiến sĩ ngoài đảo xa..
          “…Con mang ra đảo lời ru
       Trường Sa con thả vi vu sáo diều
              U ơi con nhớ U nhiều
       Có U vững bước con…chiều tuần tra…”
                                (Bài NHỚ U)
      Xuyên suốt sáu mươi chin bài thơ trong tập “khúc giao mùa 3” là sự dai dẳng, nhớ thương. Tình yêu đồng đội, tình yêu đôi lứa hòa quyện vào một tâm hồn thơ Ngọc Thanh. Chúc anh công tác tốt và mênh mang hơn với những vần thơ dịu nhẹ.
      Giữa những ngày cuối Thu, Tây Nguyên Xanh được tặng một tập thơ “Khúc Giao Mùa 3” của tác giả Ngọc Thanh từ Hà Nội gửi vào. Trân trọng cảm ơn thành ý của tác giả. Một chút cảm nhận vụng về cho tập thơ của anh. Mong tác giả không cười chê…

Nguồn bài viết tại blog HẠT VỪNG LÉP 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét